Chử Văn Long – Hà Nội một thời thơ 10/09/2018

Sinh năm 1942, ở làng Vạn Phúc, bên bờ sông Hồng, thuộc ngoại thành Hà Nội. Sau gần mười năm xung phong đi xây dựng kinh tế miền núi Quảng Ninh, ông trở về làm kỹ thuật cơ khí ở xí nghiệp gạch ngói Văn Điển, rồi chuyển sang Hội Văn học Nghệ thuật Hà Nội làm biên tập tờ tạp chí tiền thân của báo Người Hà Nội hiện nay, cho đến khi nghỉ hưu… Quãng đời biên tập đã để lại ấn tượng đẹp cho trang thơ báo Người Hà Nội trong lòng bạn đọc gần xa còn lưu giữ.

Hà Nội một thời thơ

Ta chưa có một căn phòng nho nhỏ

Kê đủ chiếc giường cho giấc ngủ hằng đêm

Như thế đấy mà anh yêu Hà Nội

Suốt một đời lặng lẽ tựa yêu em…

 

Cả một đời lặng lẽ nhớ và quên:

Có cái nhớ bây giờ tìm đâu nữa

Có cái quên chợt thức dậy bàng hoàng

Từ cậu bé lần đầu ra biết phố

Ngơ ngác bước chân, mắt mở mơ màng

 

Chuông tàu điện lẩn vào hồn từ ấy

Rẻ làm sao giá vé mỗi chuyến tàu

Chỉ có năm xu Bờ Hồ – Cầu Giấy

Cứ lên ngồi mặc sức chạy lâu mau…

 

Đâu đã biết thương đường ray ken két

Con tàu già tới lúc phải thay

Sẽ mang đi tiếng chuông reo rộn rã

Và cả thời trong trẻo với mơ say!

 

Ngày ấy cờ bay sao mà đẹp thế

Bóng cờ sao lấp lánh tựa như hồn

Sông núi đang nhìn ta vẫy vẫy

Nắng Ba Đình thuở ấy tựa vàng son

 

Làm sao có thể tìm lại mình cái thuở

Buổi sớm mai dọc phố Tràng Tiền

Mua củ khoai lang vừa ăn vừa đi vội

Cho kịp vào lớp học tận Long Biên

 

Làm sao có thể hình dung đôi bàn chân đất

Đã làm quen hết phố rộng phố dài

Gặp tên phố quê mùa như mình vậy

Lòng mỉm cười trước tấm biển “Hàng Khoai”

 

Người Hà Nội bấy giờ thân thiện lắm

Không phân biệt nhà quê, thành phố, sang hèn

(Tôi đến được với thơ nhờ vậy

Thơ với tôi bao giờ cũng thiêng liêng)

 

Lại nhờ thơ cho anh biết yêu em

Yêu và sống cùng buồn vui hữu hạn

Thấm thía biệt ly tháng năm bom đạn…

Cho ta yêu thêm mỗi ngày sống trên đời

 

Chiến tranh qua, tuổi trẻ cũng qua rồi

Thành phố đổi thay hết mọi điều mong ước

Đâu còn dấu chân quê in dọc phố Tràng Tiền

Anh tìm lại Cột Đồng Hồ – còn đâu nữa dáng em…

 

Giờ viết câu thơ tạ ơn Hà Nội

Những gì đã cho ta thuở ấy đẹp vô ngần

Tấm áo vi-ni-lông mấy lần em khâu lại

Anh đã tặng bảo tàng của Hội Nhà văn!(*)

 

(*) Tấm áo của nhà thơ Xuân Diệu đem cho tôi mặc những năm thiếu thốn, giờ tặng lại Bảo tàng Văn học lưu niệm kỷ vật Xuân Diệu.

Tag :